Father, Son & Sea

Lần đầu tiên nhìn thấy biển, con sẽ thấy nó hiền hòa bởi có rất nhiều người đang nô đùa với biển. Sợ hãi rỗi lẫm chẫm bước những bước đi đầu tiên của con trên cát mềm với sự dìu dắt của Ba, rồi con chỉ muốn thoát khỏi tay Ba để tự mình vui đùa với biển, để tự mình khám phá những con sóng, vỡ tan ra thành bọt trắng xóa, li ti, làm ngập bàn chân bé nhỏ của con. Cát mịn màng và êm ái hơn so với những lời kể về biển của Ba.

Ba thì thầm vào tai con “Biển đấy! Nhìn các bạn Sóng kìa! Các bạn Sóng đang mời gọi con ra chơi cùng kìa!” rồi nhấc bổng con lên khi có đợt sóng lớn ào vào – vẫn đủ để con cảm nhận thấy sóng khẽ đập vào lưng con trong niềm vui, niềm hạnh phúc của Ba và tiếng cười trong vắt của Con. Ngồi ở phía xa, Mẹ với em TunTun chắc sẽ ghanh tị với hai Ba con lắm.

Ba bảo biển Cát Bà không rộng lớn như những biển mà Ba đã từng đi, nó bị những hòn núi đá chặn bớt những còn sóng, ngăn tầm mắt khi ta nhìn trải ra xa. Ba bảo sóng ở đây cũng không lớn nhưng cũng đủ mạnh khiến ba không kịp nhấc con lên khi nó ập vào bất chợt, để con được nếm cái vị mặn chát của nước biển trong xanh. Dù sợ hãi đã hiện rõ trên mặt nhưng Ba đã kịp ôm thật chặt trong vòng tay rắn chắc “Có Ba đây rồi! Đừng sợ, con trai!”.

***

Ba bảo biển về đêm mới thật sự hung dữ và ồn ào không phải vì có bão hãy động mà bởi vì con sẽ tự cảm thấy mình nhỏ bé hơn khi ra biển vào buổi đêm. Biển gầm lên từng đợt sóng, như thách thức sự tò mò của con, như ra oai sự mạnh mẽ của mình, như khẳng định những lời nói của Ba.

Ôm con trong vòng tay rộng lớn, để cho con cảm nhận từng đợt gió mát lạnh từ biển thổi vào, để cho con cảm nhận sự hung dữ của biển đang gồng mình đổ từng đợt sóng vào bờ và đều tan vỡ thành bọt trắng xóa khi chạm vào chân Ba. Ba bảo biển là thế, ngàn năm vẫn thế, là nơi tuyệt vời nhất cho những ai muốn trải lòng mình với biển, biển lắng nghe tất cả, đáp lại tất cả mà không một chút lăn tăn. Con có thể gào lên thật lớn để thấy rằng mình gào bé đến mức nào. Con có thể khóc thật lớn để thấy tìm thấy mình yếu ớt đến mức nào. Và con có thể cười thật lớn để thấy mình hạnh phúc đến mức nào. Hãy để cho mình nhỏ bé để cảm nhận sự mạnh mẽ của biển, hãy để mình sợ sệt để đón nhận sự quan tâm của người khác mà dũng cảm hơn.

Con ngủ trong thiếp đi trong vòng tay của Ba, giữa biển đêm ồn ào với sóng và gió, trong tình yêu và lời hát ru của biển và Ba. Ba cứ ngồi đó thật yên để ru cho con ngủ. Đôi khi thức dậy bởi những con sóng lớn, con vẫn thấy ánh mắt của ba nhìn con, mỉm cười cho con an giấc, và cảm nhận thấy đôi bàn tay mềm mại của Mẹ khẽ xoa trên lưng con…

***

Trở về, con thấy mình như lớn thêm, con cố gắng tự dò dẫm bước những bước đi đầu tiên bằng chính đôi chân của mình. Con biết con sẽ còn trở lại và khi đó con cần phải mạnh mẽ hơn.

Tháng 3, 2011.

Comments are closed.