Đọc Robinson Crusoe trong những ngày cách ly xã hội

Thật tình cờ khi tôi chọn đọc Robinson Crusoe vào đúng ngày đầu tiên cách ly xã hội, COVID-19 đã đưa đẩy tôi đến với cuốn sách và cho tôi được trải qua những ngày tháng năm của cuộc đời Robinson. Những trải nghiệm vì thế mà có phần sâu sắc hơn.

KHÁT KHAO THEO ĐUỔI ĐAM MÊ

Đó là thứ khát khao của tuổi trẻ, nó mạnh mẽ đến mức không gì có thể ngăn cản nổi. Robinson đã bỏ ngoài tai tất cả những lời khuyên mà cha đã dành cho mình để dấn thân vào đam mê chinh phục biển cả, đắm mình vào những cuộc phiêu lưu đầy hiểm nguy và cũng đầy những điều mới mẻ.

Trước khi đọc Robinson, tôi có xem The Platform, một bộ phim được đánh giá rất cao trên Netflix, khi đối chiếu với những lời cha Robinson, tôi thấy có những sự tương đồng. Trung đạo là cuộc sống mà sau này tất cả chúng ta đều mong muốn có được. Tầng trên và tầng dưới đều chứa đựng những mối nguy hiểm khó lường.

Nhưng đó là câu chuyện của sau này – khi ta đã trải qua cả tầng trên lẫn tầng dưới rồi ta mới nhận ra được – còn giờ, Robinson vẫn đang là một chàng trai trẻ, chứa trong mình khát khao có thể đốt thành tro mọi lời nói có ý khuyên can mình. Khi gặp giông bão thật sự, khi lâm vào những tận cùng của sợ hãi, ta tự hứa rằng sẽ không bao giờ lao vào tình huống đó lẫn nữa. Vậy mà qua được rồi, chỉ vài tuần trôi qua, ta lại xem như chưa hề có chuyện đó xảy ra vậy.

Đó là Robinson. Đó là những suy nghĩ và hành động của tuổi trẻ. Mà chúng ta ai cũng đang, đã từng hoặc rồi sẽ trải qua cái tuổi này. Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ như Steve Jobs đã từng nói.

KHI CHẲNG CÒN ĐƯỜNG NÀO ĐỂ LUI, BẠN BUỘC PHẢI TÌM CÁCH TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC.

Chỉ có một điều có thể chắc chắn vào tương lai, đó là sự không chắc chắn. Chẳng ai biết chắc chắn ngày mai sẽ ra sao, thứ gì đang đợi ta ở phía trước. Robinson cũng chẳng thể nghĩ rằng việc bỏ đồn điền đang ăn lên làm gia ở Brazin để đi buôn lại đưa anh đến một hòn đảo hoang như thế. Bao nhiêu dự định, kế hoạch vạch ra bỗng chốc tan thành mây khói.

Bùm! Bỗng một ngày tất cả những tai hoạ từ lần lượt ập đến, ta bị đưa đẩy đến mất phương hướng. Rầm! Mọi thứ tan tành, chỉ có bản năng sống mới giúp cho Robinson đưa ra những lựa chọn đúng đắn, để tự cứu mình thoát ra khỏi cơn bão đinh mệnh đó. Và giờ anh nhận thấy một mình giữa đảo hoang.

Chẳng còn đường để lui, chẳng còn ai để bấu víu. Robinson có thể chọn cách ủ rũ buồn rầu, than trách số phận, than khóc với Chúa tối cao và chết dần trong vô vọng. Nhưng anh đã không làm thế, anh suy tính từng bước, hành động ngay khi gặp thời cơ, bất cứ thứ gì xảy ra đều tìm ra cho mình những khả năng tích cực. Học trồng lúa, thuần hoá dê, làm đồ gốm, … Từng bước một, không đầu hàng, Robinson đã trở thành Chúa đảo.

Chẳng thế mà người cha trong bộ phim Parasite đã nói với con trai mình: Kế hoạch tốt nhất không bao giờ thất bại là không có kế hoạch nào cả. Nên là hãy chuẩn bị tâm thế để đối mặt với bất cứ thứ gì đến với mình và tìm cách vượt qua nó.

HI VỌNG – THỨ DUY NHẤT ĐỂ CON NGƯỜI SỐNG TIẾP

Khi chiếc hộp Pandora được mở ra, nó mang đến cho loài người sự thù hận, tham lam, đố kỵ, … chỉ duy nhất hi vọng còn xót lại. Và nó đã giúp cho Robinson có thể vượt qua hết thảy những cảm giác mà cuộc sống cách ly hoàn toàn với xã hội loài người đã mang đến cho anh.

Khi gieo những hạt lúa đầu tiên, anh hi vọng nó sẽ lớn lên và cho ra nhiều hạt lúa khác. Khi mang về con dê con đầu tiên, anh hi vọng sẽ gây dựng được một bầy dê nuôi, vì thuốc súng hết. Khi nhìn thấy vết chân người đầu tiên, dù rất hoang mang, Robinson vẫn hi vọng đó có thể là bước chân đồng loại của mình. Cứ như thế, anh nuôi vẹt để dạy nó tiếng người, biến Thứ Sáu thành đồng mình của mình, …

Hi vọng luôn tồn tại trong mỗi chúng ta. Từ nhỏ, bố mẹ đã cho ta ăn học trong môi trường tốt nhất với hi vọng sau này ta có cuộc sống sung sướng hơn. Khi còn mài đít trong ghế giảng đường, ta cố gắng học thật tốt để hi vọng sau này ra trường sẽ kiếm được công việc dễ dàng hơn. Khi mới đi làm, ta phấn đấu làm việc thật nhiều, kiếm tiền thật nhiều để hi vọng sẽ mua xe, mua nhà, … Và giờ ta hi vọng sẽ sớm tìm được thuốc đặc trị COVID-19 để ta có thể trở lại cuộc sống bình thường như trước kia.

Robinson nuôi dưỡng cho hi vọng rời khỏi đảo của mình để nó ngày một lớn thêm thông qua niềm tin với Chúa. Từ một người chẳng tin vào Thiên Chúa, anh đã trở thành một người truyền bá niềm tin của mình cho Thứ Sáu. Rồi niềm tin đó, hi vọng đó cuối cùng đã giúp anh trở về sau 28 năm, 02 tháng, 19 ngày sống trên đảo.

Comments are closed.