Lá rơi trong thành phố – Lê Xuân Khoa

Cuốn tiểu thuyết được bắt đầu bằng những cơn mưa phùn gió bấc của mùa đông. Hàng cây run rẩy, mái ngói lập cập, mặt đường trơn trượt. Và kết thúc khi những ngày thu sắp tàn để một mùa đông nữa lại đến…

Không có câu thoại ấn tượng nào, không có câu từ mỹ miều nào để trích dẫn lại. Những nhân vật cũng không quá đặc sắc, có chăng đặc biệt chỉ là những biệt danh, nickname của thời @…

Tôi thì bắt đầu đọc Lá rơi trong thành phố từ cuối năm 2015, và đọc đến dòng cuối cùng của trang 437, vào hôm tối qua, sau gần 7 năm. Đọc song, tôi như được sống lại quãng thời gian từ 2007 đến 2013 với bao thăng trầm của cái tuổi thoát khỏi sự bao bọc của gia đình bước vào đời.

Nó gợi lại thời điểm Việt Nam bắt buộc phải đội mũ bảo hiểm đối với người đi xe máy. Tôi vừa kết thúc 2 năm học trung cấp ra trường, cầm tấm bằng loại giỏi ngành PV quay phim trong tay, rồi gia nhập đội xốp trong một công ty lắp ráp mũ bảo hiểm. Những ngõ và quán thuộc phố Minh Khai, mơ ước về một chiếc wave rs có đôi thụt sau màu vàng, rượu và thuốc lào, …

Nó gợi nhớ trận lũ lụt lịch sử năm 2008. Tôi đã có công việc đúng ngành học, trong một công ty CNTT. Hà Nội chìm trong biển nước, tôi trọ ở Ngọc Trục, Đại Mỗ, một làng trồng đào, không khí tết thường đến sớm. Phòng trọ nhỏ, một mình, những cuộc tiếp đãi bạn bè, lạ rang và cá khô, chiếc tăm dùng lại, … nương nhau bằng những dự định, … và mối tình đầu.

Mối tình đầu của Củ Đậu đẹp và kết thúc như rất rất nhiều mối tình đẹp, nhưng không thành bởi cùng một lý do, bố mẹ của một bên nào đó thấy không tương xứng, về gia thế, về tuổi tác, về học hành, … May mắn thay, mối tình đầu của tôi đã vượt qua được, dù cũng gặp rất nhiều trở ngại, rất nhiều dại dột và rất nhiều đau thương. Có những vết thương còn đau đến tận bây giờ.

Lương chỉ đủ sống đến ngày 23 hàng tháng, chờ đến 28 có lương, tôi vay tiền bạn bè, oing bà, hoặc đi ăn cùng anh chị trong phòng ở những quán sang trọng, hoặc ăn chịu. Rồi có lần nhắn tin rằng hết tiền, em đã nấu cơm và mang đến tận công ty cho tôi. Bữa trưa trong phòng họp năm đó có vị mặn của nước mắt, tủi thân và hạnh phúc hòa với nhau.

Giai đoạn của hội nhập, của nhạc nước ngoài, của ma túy đã cướp đi rất nhiều bạn bè của tôi, của thế hệ 8x. Củ Đậu thật may mắn khi sinh ra trong một gia đình cơ bản, còn rất nhiều 8x thì không. Chúng tôi như những chiếc lá bị cuốn khỏi cành trong một cơn mưa bão, bị vứt xuống đường, xuống vườn, xuống cống hay xuống sông? Chúng tôi không biết. Chúng tôi cứ hoang dại mà tồn tại, mà trưởng thành.

Khép lại cuốn sách vào buổi tối, tôi đã có thêm một đêm thao thức khó ngủ. Những cảm xúc trong veo trong tôi được gợi nhớ lại. Quãng đường đã qua như một movie đầy màu sắc, âm thanh, vô cùng sống động vừa được chiếu qua ký ức.

Tôi nghĩ, bất cứ ai thuộc 8x về trước, cũng như bất cứ ai muốn tìm hiểu về tuổi trẻ của 8x, đều nên đọc 1 lần cuốn sách này.

Comments are closed.