Dream #002

Nhà vệ sinh cũ kỹ. Lớp ve màu vàng đã đổi màu nhợt nhạt, có chỗ đã bong ra từng mảng. Tấm gương trên bồn rửa đã ám màu, xỉn sang màu xám loang lổ những vết nứt chân chim. Mùi ẩm mốc mùi khai mùi khẳm trộn lẫn nhau dội thẳng vào mũi khiến hắn buồn nôn. Một luồng dung dịch từ bụng cuộn lên cổ họng, làm rát bỏng cổ họng. Thứ dung dịch hỗn hợp đó trào ra. Nôn. Một miếng nôn vừa bằng bãi nước bột nổi lềnh phềnh trong bồ rửa.

Bỗng có hai người đi vào. Họ rõ ràng là đang bàn dở câu chuyện làm ăn, công việc nào đó. Có thể họ là người mới nên trông lạ lẫm. Họ tồn tại như những cái bóng bên cạnh hắn. Cơn buồn nôn vẫn còn mà hắn không thể nôn tiếp được. Hắn rửa mặt, rửa tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh, mang theo cơn buồn nôn đang cuộn trào trong bụng.

Nhà vệ sinh nữ cũng cũ kỹ. Những bệ xí được làm bằng cách đặt chéo hai viên gạch một góc kiểu chữ V mất gốc. Một hàng bốn năm cái như thế nối tiếp nhau. Nước đọng lại dưới rãnh dềnh lên cùng hỗn độn rác và đồ ăn thừa. Cái hỗn hợp mùi bốc lên của nó là chất xúc tác không thể tuyệt vời hơn thúc đẩy một cơn nôn. Nhất là với một cơn nôn đang bị kìm nén. Cơn nôn sắp trào ra.

Con bé lao công đi vào quét dọn. Nó cùng tuổi hắn, có thân hình to lớn, thường nói rất to, cái kiểu nói đùa mà ta cho là hơi vô duyên. Nó bảo sao lại đi làm vào ngày nghỉ? Sao lại đi làm nhể? Hắn nghỉ việc ở cái công ty có con bé lao công này rồi mà? Đang trong cơn mơ chăng? Đúng là mơ rồi!

***

Tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc. Người đau nhức những cơn đau quen thuộc sau những cuộc nhậu quen thuộc. Điều hòa đẵ tắt. Cái nóng đã ngập kín cả căn buồng quen thuộc. Ngoài kia có tiếng gà gáy quen thuộc. Có tiếng chuông điện thoại báo thức của bố ngoài nhà vang lên. Giờ dậy thể dục của bố là 4h30… của hắn còn 30 phút nữa…

Quán đã phủ kín bụi những tủ kính, tủ gỗ đựng đồ. Bụi phủi lên cả những thứ rác chưa dọn. Quán nằm ở ngã ba đường đợi những bước chân mệt mỏi. Bác Ba – bố Dần – bố một đứa bạn rất vừa nhượng lại cho hắn thuê để hắn mở cửa hàng. Một vài mặt hàng đã được ai đó lấp đầy cái tủ phía cửa. Thuốc lá, kẹo cao su, bật lửa, đậu phộng. Những mặt hàng đặc trưng của một hiệu tạp hóa phẩm. Hắn đang cầm chổi cùng mo hót quét dọn nơi góc ngoài, một cái góc nào đấy toàn thứ rác của một của hàng sửa xe. Những miếng lốp cao su, vài cái dây phanh xe đẹp, ốc và đinh vít.

Bầu trời chiều nhiều mây. Mây giông mùa hè vần vũ cuồn cuộn kèm những ánh chớp nhập nhằng. Một cảnh tượng hùng vĩ đang hiện ra. Hắn rút điện thoại, mở ứng dụng chụp ảnh đưa lên. Hình ảnh trên màn hình điện thoại ở góc trái lờ mờ một tia sáng chạy thẳng sang phải rồi bùng ra. Chúng có quỹ đạo giống như một vụ bắn nổ. Lại một đường sáng như thế xuất hiện cùng ở một vị trí và kết thúc cùng một vị trí. Đó đúng là một cuộc truy kích bằng tên lửa. Một chiếc phi cơ dần hiện ra, nó đang lao thẳng về phía hắn.

Có tiếng người hỏi mua hàng. Đó là Hải Lộc, một người bạn đã từng gắn bó thân thiết trong một khoảng thời gian hồi trước và sau những năm học cấp ba. Những nhóm bạn như thế cứ hình thành rồi tan ra theo từng giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Rồi trở thành bạn. Đôi khi là bạn cũ nếu lâu ngày ta không gặp. Người bạn đó hỏi mua một dụng cụ để đo huyết áp, nhịp tim. Hắn nhờ một người bạn tên Hải khác tìm giúp. Không có, cửa hàng bé nhỏ mới mở của hắn không có thứ đó.

Quán nhìn ra con đường với hai hàng cây cao tít ở hai bên. Xà cừ già nua cong queo xen với những cây bạch đàn thẳng tắp. Đường chạy thẳng sẽ đi qua một mặt tiền của quán. Một đàn sinh vật kì lạ, đẹp đẽ đang lặng lẽ di chuyển bên đường này. Những sinh vật mang nhiều hình dáng lớn bé khác nhau. Nó kiểu như sự kết hợp tạo hình của loài khủng long thời tiền sử với những linh thú trong các câu chuyện thần tiên tưởng tượng. Mấy đứa trẻ đứng bên đường ngắm nhìn trong sự kinh ngạc. Cả một đàn dài đến vô tận lặng lẽ nối tiếp nhau, đến ngã ba chúng bước dần lên không trung, lên những ngọn cây, rồi dần biến mất vào rặng cây ở phía xa xa. Trận truy kích trên bầu trời chiều đã kết thúc (hoặc đã chuyển đến một vùng trời khác.) Màu trời đã chuyển sang tông tím hồng huyền ảo.

Hắn thấy mình đang ngồi trong lòng bố để cùng ngắm nhìn cái khung cảnh đẹp kỳ ảo đó. Rồi hắn nằm ngả hẳn vào lòng bố để chìm vào một cảm xúc bồng bềnh hạnh phúc. Chắc chắn đó là hạnh phúc. Cảm giác lâng lâng như nằm trên một đám mây ấm áp êm ái.

Bẫy sập rồi! Bố nói, câu nói đưa hắn quay về thực tại. Bố chạy về phía bên kia đường, xuống dưới những thửa đất cây dại mọc um tùm, nhấc lên một cái bẫy lồng sắt, bên trong là một con mèo. Bố bảo ở đây có nhiều mèo hoang lắm. Con mèo nhỡ được lôi ra khỏi lồng cứ lớn lên như một quả bóng đang được bơm thêm hơi. Nó cố vũng vẫy và cào cấu và gào thét để thoát khỏi bàn tay của người giữ nó. Người đang giữ chặt nó là Tuấn (cháu bà Toan) – cậu em ít tuổi hơn cùng xóm với hắn.

Lại có tiếng chuông báo thức vang lên. Đó là từ điện thoại của hắn. Những cơn mơ lộn xộn. Mơ bao giờ cũng lộn xộn thế. Thế giới trộn lẫn những thứ thật (có thể cầm nắm gọi tên chính xác) với những thứ ảo ảnh (không thể nắm bắt gọi tên.) Mix cái cũ với những cái mới chỉ nằm trong suy nghĩ. Thế giới người ta muốn tới và muốn trốn. Lúc nào cũng mang lại những cảm xúc dang dở. Mệt bồng bềnh buông.

***

Giấc mơ vẫn còn đó. Những đứa bé trai và bé gái đang đùa vui bên chiếc xe đạp. Một người đang đẩy một chiếc xe rùa đầy những con sâu lớn như những chú chó con. Thứ sâu mà hôm trước hắn thấy họ bán trên tiki trong mục flashsale, nhưng là sâu thật, chúng tỏa ra thứ bụi sáng giống như bụi tiên trong các phim của Disney. Người đó đẩy xe sang bên kia đường đổ những con sâu đó vào dưới gốc rặng cây.

Cuộc hành trình của những sinh vật kì lạ kia vẫn đang tiếp diễn.

Comments are closed.