Run rẩy chạm nhẹ vào ký ức

Có những ngày thu bị lạc cứ lững thững mát giữa những chói chang, oi ả, ồn ã…

Có những cảm xúc bị lạc cứ lãng đãng trôi giữa những hối hả, vội vã, bon chen…

Bất chợt se lạnh…

Bất chợt bâng khuâng…

Thoảng trong gió là mùi hương ngọc lan, mùi nhẹ lắm nhưng vẫn đủ khiến ta phải chững lại ngó nghiêng tìm kiếm loài hoa trắng kiều diễm đó. Có thể vì mùa hè bức nóng nên mới có nhiều hoa màu trắng như vậy trải khắp các nẻo đường. Để níu giữ những cảm xúc thuần khiết còn xót lại…

Mùa lướt qua mùa như người lướt qua người. Bị cuốn vào hay tự cuốn vào cái dòng vội vã đến vô tình đó rồi chẳng thể tìm được lý do nào để dứt ra. Cứ trôi mãi, quay mãi như kim giờ, kim phút, kim giây…

Rồi một ngày mệt lả, mệt buông, mệt thả… lững thững, lãng đãng, bâng khuâng…

Bất chợt mỉm cười. Nhận ra rằng mình đã từng có rất nhiều những cảm xúc hoang sơ. Ai cũng đã từng có những cảm xúc như thế, đẹp thuần khiết. Giờ ở đâu rồi?

Bất chợt e thẹn. Run rẩy chạm nhẹ vào ký ức. Thổn thức. Thấy đói, thấy nghèo, thấy buồn, thấy đẹp.

Ngày mai nắng sẽ lại đốt lửa. Sẽ lại đủ đầy những bon chen, ngột ngạt, những vội vã lướt qua nhau…

Comments are closed.